banner-topbar
Blog

Chúng ta có thể thoát khỏi trầm cảm như thế nào?

Chúng ta có thể thoát khỏi trầm cảm như thế nào?

Dưới đây là câu chuyện của Claudia Meadows, một người phụ nữ đã thoát khỏi bóng đen trầm cảm đeo đẳng mình hàng chục năm trời, và trở thành một con người mới - vui vẻ và hạnh phúc chân thành - vào độ tuổi U70.

Mọi sự bắt đầu thay đổi khi Claudia không thể đi tiểu.

Lúc đó, Claudia đang trong độ tuổi 60, và suốt cuộc đời bà đã mắc phải một chứng bệnh rối loạn trầm cảm nặng. Tuy thế, bà vẫn cố tỏ ra “bình thường” trước mặt mọi người. Bệnh trầm cảm của bà không có một lý do gây bệnh cụ thể.

Claudia làm tài xế xe buýt trong giờ cao điểm cho công ty Metro King County ở Seattle. Bà cũng có thể nấu bữa tối và chăm sóc gia đình của mình, những người bà rất yêu quý. Những bác sĩ thường kê cho bà các loại thuốc khác nhau. Những loại thuốc đó có thể có hiệu lực trong một khoảng thời gian, nhưng kết quả thì luôn như vậy. Chỉ sau một khoảng thời gian, tác dụng của thuốc bốc hơi và bà sẽ trở về với tình trạng giống như trước: trống rỗng.

Bà cảm thấy mình phải kết thúc cái vòng quay đau khổ này – rồi bỗng nhiên nhớ ra rằng mình thật thảm hại, thậm chí còn chẳng xoay theo kịp nó. Những gì bà phải trải qua là một kiểu đau đớn giằng xé và luôn tồn tại. Thế nhưng, bà biết mình không thể tự sát. Gia đình quá quan trọng với bà. Bà không muốn – và không thể - làm tổn thương họ.

Cuộc sống của bà vẫn bấp bênh. Đa số mọi người không biết công việc lái xe buýt ở đô thị đông đúc vất vả như thế nào. Hàng năm đều có những tai nạn chết người liên quan đến xe buýt ở mọi thành phố lớn. Tài xế xe buýt luôn là người phải chịu trách nhiệm và thường mất việc một khi có tai nạn nghiêm trọng xảy ra. Và trong một sự cố bất khả kháng khi xe buýt do Claudia cầm lái đâm vào một chiếc ô tô, bà đã bị phạt vì tội "không giữ khoảng cách hợp lý với xe phía trước".

Nó giống như một cú trời giáng đối với bà.

Claudia đã vẫn cố gắng kìm cơn trầm cảm của mình, nhưng bà nhận ra rằng sự việc này có thể đẩy bà khỏi mỏm đá mà bà đã cố gắng dựng lên, và bà sẽ rơi xuống một nơi tối tăm.

Bà bị một trong những thanh tra của công ty xe buýt giữ lại để kiểm tra chất kích thích. Mặc dù sự thật là bà “trong sạch” thực sự, Claudia đã quá căng thẳng sau tai nạn đến mức bà không thể đi tiểu vào cốc thử nước tiểu mà phòng thí nghiệm của bên thanh tra đưa cho. Cuối cùng thì Claudia cũng vượt qua được xét nghiệm, nhưng bà vẫn không thể giữ được nghề nghiệp của mình.

Không nằm ngoài dự đoán, cơn trầm cảm nặng ập tới. Claudia rất có kinh nghiệm trong việc này - bà hiểu về bản thân mình, và biết chính xác những gì sẽ xảy ra trong những tháng sắp tới.

Đó chính là thời điểm bà nhận ra rằng nếu muốn thoát khỏi sự đau đớn thì chính bà phải thay đổi. Không đơn giản chỉ là thay đổi loại thuốc đang sử dụng, công việc hay thay đổi thế giới nhỏ mà mình đang sống. Bà sẽ phải thay đổi bộ não, cơ thể, thói quen và cả niềm tin.

Khoảng một tháng trước khi bà nghỉ việc, trong một lần vào quán cà phê, Claudia đã tình cờ gặp một người bạn cũ. Bạn của bà vừa tham gia lớp học nhảy Jazzercise và đang rất phấn khích. Đối với Claudia, việc vận động vốn chẳng có gì vui vẻ, nhưng thái độ của người phụ nữ kia đã gây ấn tượng cho bà.

Một ngày sau khi tai nạn xảy ra, thay vì đi làm, Claudia đã tới lớp vận động. Với một người Công giáo đã trót gây ra một vụ tai nạn, việc vận động có vẻ là một hình phạt thích đáng. Bà đã tự hứa rằng mình sẽ tới lớp vào tất cả các ngày lẽ ra bà phải đi làm. Vào buổi tập đầu tiên, bà đứng ở cuối phòng, uể oải tập theo, trong khi nhìn những người khác nhảy nhiệt tình đến ướt đẫm mồ hôi. Buổi học tiếp theo, họ tập nhảy shimmy. Claudia không biết nhảy shimmy là thế nào. Bà đã bước chân vào một thế giới mới. Lớp học không chỉ nhảy shimmy - họ còn tập đẩy ngực, lắc hông trong giọng hát nam kích động. Họ đấm mạnh vào không trung cùng với nhịp điệu của “Không ai có thể hạ gục được tôi”, và bước rộn ràng theo lời bài hát “Đó là một ngày nắng, nắng vàng rực rỡ.” Chẳng mấy chốc Claudia bắt đầu cảm thấy thích nhảy.

Trước đây Claudia đã cố gắng vận động để xua đi trầm cảm nhưng không thành công. Điều gì khiến bà đã từng nghĩ nó sẽ thành công - và tại sao lần này lại khác biệt?

Nhà nghiên cứu về sự vận động Charles Hillman cho biết, “Chúng tôi đã nhận ra rằng vận động có những lợi ích rộng rãi lên nhận thức, đặc biệt là lên những chức năng vận hành, bao gồm cả những sự tiến bộ về tập trung, trí nhớ làm việc và khả năng đảm nhiệm nhiều công việc một lúc.”

Có vẻ như vận động có thể kích hoạt các chất dẫn truyền nơ-ron thần kinh, cùng với những thay đổi khác về thần kinh giúp bạn có thể thay đổi tư duy khi cố gắng học một điều mới mẻ hoặc suy nghĩ theo những cách khác đi. Những gì vận động làm là tạo một môi trường tiềm năng cho những thay đổi trong tư duy của bạn. Hay nói cách khác, bạn có thể học tập hiệu quả hơn nếu bạn thường xuyên vận động. Điều này có nghĩa, nếu bạn thực sự nghiêm túc về việc thay đổi tư duy trong cuộc đời, sẽ rất có lợi nếu bạn vận động một chút.

Vận động là một phần trong những điều Claudia cần để thoát khỏi những suy nghĩ trầm cảm. Nhưng bà cũng biết rằng mình cần nhiều hơn thế nữa.

SỰ CHỦ ĐỘNG CỦA CLAUDIA TRONG THAY ĐỔI TƯ DUY: Claudia đã trải qua nhiều cơn trầm cảm trong đời. Lần này, bà nhận ra rằng nếu thực sự muốn thoát khỏi cái vòng đó, bà sẽ phải cố gắng nhiều hơn bất cứ điều gì bà đã từng làm trước đây. Những tiếp cận của Claudia trong việc tự kéo mình ra khỏi vũng lầy phải trở nên đa dạng và kiên quyết hơn. Giống như việc bạn phải tập để có những múi cơ săn chắc, những thay đổi về mặt trí não cũng đòi hỏi sự tập luyện, thậm chí là rất nhiều.

Bởi bà rất nhạy cảm, chỉ cần nhìn thấy những bi kịch của người khác trên những kênh tin tức cũng có thể kích hoạt tâm trạng xấu của bà. Vì thế, dù thật khó khăn, bà đã ngừng xem bản tin tối và dừng nghe cả radio nếu một chương trình tọa đàm hoặc ca nhạc bị chen ngang bởi bản tin. Các tin tức, đa phần là tin xấu. Bà bắt đầu chỉ tiếp nhận những tin tức cần thiết hay những tin tức chính trị từ một người bạn thân thiết. 

Ba năm sau tai nạn xe buýt, Claudia đã viết: "Tôi cảm thấy khá tự hào về bản thân. Tôi đã không thể tưởng tượng được mình có thể khỏe mạnh như thế này. Tôi không trở nên giàu có, không chinh phục được đỉnh núi nào, đạt được một bằng cấp nào, hay thực hiện được điều gì mang tính đột phá. Nhưng giờ đây tôi đã có thể ra khỏi giường một cách bình thường và đều đặn. Tôi đã không còn cảm giác trầm cảm đến mức không nhúc nhích nổi tay chân, tôi không có cơn trầm cảm nào nghiêm trọng trong ba năm qua và sau đó nữa. Tôi có thể nói rằng mình đã học được cách gỡ bỏ căn bệnh trầm cảm ngoan cố ra khỏi cuộc đời mình.

Tôi tin rằng tôi đã học được cách nhận thức thế giới theo một cách ít đau đớn hơn, và cách nhìn nhận đó đòi hỏi tôi phải học tập và nỗ lực liên tục. Tôi biết nghe không hay lắm khi cứ tự khen nỗ lực của mình để đạt được điều mình muốn, nhưng rõ ràng để làm được điều đó, bạn phải tập trung và thực sự nỗ lực.

Tôi nghĩ điều mà trầm cảm đã dạy tôi là tôi cần phải lắng nghe bản thân và đáp ứng những nhu cầu của mình trước. Ngày hôm nay tôi chọn bản thân mình. Và sau khi các nhu cầu của bản thân đã được giải quyết tôi có thể chăm sóc những người khác, những sinh thể khác và những thứ khác. Đó là một quá trình học tập dài và đau đớn, nhưng thật ra lại khá đơn giản. Tất cả đều phụ thuộc vào thứ tự ưu tiên cho tình yêu.

Tôi của ngày xưa hẳn sẽ không tin được điều này, nhưng gần đây, một người bạn thân đã nói với tôi rằng tôi là người tích cực nhất mà cô ấy biết".

./.

Câu chuyện của Claudia là một sự kiện có thật, được lược trích từ tác phẩm “Tư duy thông minh thay đổi vận mệnh” – một cuốn sách tin tưởng rằng: Bất kỳ ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai.

Đang xem: Chúng ta có thể thoát khỏi trầm cảm như thế nào?

0 sản phẩm
0₫
Xem chi tiết
0 sản phẩm
0₫
Đóng